Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

Phượt xe máy Campuchia dịp Tết - mỗi người một cảm nhận khác nhau - phần 1

Tết là dịp để mọi người xa quê hương quay về với gia đình, quây quần bên mâm cơm cuối năm bên tiếng cười và niềm vui của một năm đi làm ăn xa. Dịp mà mọi gia đình ngồi rôm rã bên nhau kể cho nhau nghe những buồn vui sau một năm làm việc tất bật.

Năm nay thì khác, Hắn vì bận công việc riêng mà không về được với gia đình, không được cùng gia đình dùng cơm cuối năm, cùng đón giao thừa và chúc tết cho nhau. Hắn biết rằng năm nay sẽ là một năm mà cái tết với hắn chỉ là những ngày được rời xa với đống sắt thép, gạch đá, báo giá, hay những cuộc gọi tất bật liên miên. Với hắn một cái tết là dịp để hắn được nghỉ ngơi và du hí đây đó, để đến 1 nơi nào đó học hay chỉ đơn giản là tới đó xem người ta làm gì? sống ra sao?....Hắn nghĩ sẽ đến một nơi nào đó thật khác, thật lạ hay ít ra thì cũng là một nơi xa xa chút. Hắn tính đi một mình để thử thách, để nếm trải, để nhìn lại nhưng rồi hắn chợt nhận ra mình sẽ thật cô độc trên bước đường phiêu du.



Vậy là hắn tích cực, ráo riết, rầm rộ, rộn ràng, rồi rầu rỉ tìm cho mình những người bạn đồng hành cho chuyến đi. Nào là kẻ tận ngoài bắc, đứa ở mãi ngoài trung, thằng thì từ Đồng Nai tới tất cả họ cũng giống hắn, giống ở cái tính ham hố đi đây đó, Thế rồi ngày mùng 3 tết sau khi hoàn thành mọi việc hắn cùng đồng bọn bắt đầu lên đường. Miền đất mà hắn và đồng bọn chọn cho chuyến đi là Campuchia, một đất nước xa xôi tưởng cùng như ở bên cạnh. Đất nước sát biên giới với các tỉnh phía nam và miền trung tây nguyên của Việt Nam.



Sau một đên chờ đợi, 6 tiếng chờ trời sáng hắn cũng "hội quân" được với với đồng bọn của hắn tại Trảng Bàng và lang thang theo hướng về Xa Mát Khẩu. Một khẩu nối liền giữa Tây Ninh Thành và nước bạn. Sau 80km di chuyến đồng bọn của hắn cũng tới được nơi đây. Không giống như trong các tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung truyện, hay Thủy Hữ của Thi Nai An viết về cửa khẩu.


Trước đây hắn hình dung về nơi này khác lắm, Hắn nghĩ rằng khi qua nơi này sẽ bị soát người, kiểm hàng hay đủ thứ lung tung khác. Nhưng không khi đến nơi đồng bọn của hắn chỉ trình giấy tờ đóng dấu thế là xong. Phía bên nước bạn cũng không khó. Thủ tục mà hắn làm cũng rất nhanh chỉ 50.000đ/người và 40.000đ/1 xe máy thế là hắn được xuất ngoại, được ra nước ngoài như mong ước của hắn bấy lâu nay.



Mặt hắn tuy hơi đểu một chút nhưng khi đội nón hải quan vào thì mọi sự đểu gần như biển mất, để lại khuôn mặt hắn chỉ là gian gian thôi.
Đây là đồng bọn của hắn, đồng bọn ăn chơi và ham hố.




Cột mốc 188 biên giới Việt Nam - Campuchia nới hắn cùng đồng bọn lưu lại hình ảnh trước khi tiến sâu vào đất bạn, nơi mà hắn và các bạn chưa biết điều gì đang chờ đợi. Mà nếu biết rồi thì hắn cũng chẵng đi làm gì. Cái máu của hắn là thế đó nới nào chưa biết đi cho biết, vùng nào mà chưa đi thì tim bằng mọi cách đi cho được.






Qua được đất bạn, đồng bọn của hắn ai cũng hí hửng lắm. Việc đầu tiên là đi mua sim diện thoại cho đồng bọn của hắn liên lạc trong trường hợp cần thiết. Hắn ghé vào một tiệm diện thoại vien đường & rồi mọi thứ không đơn giản như hắn tưởng. Khi vào mua người bán hàng là một người Cam chính cống không biết tiếng anh, người mua hàng là một người Việt 100% không biết tiếng Cam. Mỗi người nói một kiểu cả cũng gật đầu lia lịa và rồi chẵng ai hiểu ai đang nói gì, rồi đến ngôn ngữ tay, kết hợp chân, đầu cũng không thể nào giải quyết được vấn đề. Tới lúc cũng phải đem giấy bút ra nói chuyện thì cả 2 mới bắt đầu hiểu ra vấn đề của nhau và cuối cùng sau một hồi vật lộn, 6 cái sim Metfone cũng được mua xong với giá 2usd/cái tài khoản 3usd. Vãi mồ hôi!!



Lúc này hắn và đồng bọn mới chỉ đi vào nội địa của nước bạn được 50km. Đang dừng hỏi đường thì nghe một anh xe ốm phán một câu làm cả đoàn vừa buồn cười lại vừa lo lắng. "dim tầu mà đi xim diệp" sau câu nói anh ta còn lắc đầu như một muốn nói tụi này khùng quá. Uh! thì khùng, đi cho biết chứ ngán gì.



Thế là hắn và đồng bọn lại kéo nhau lao vun vút trên con đường vắng với tốc độ khá cao. Cao đến mức 5 chiếc xe của đồng bọn chạy qua bị công an vịn lại nhưng cũng không thể thắng xe lại. Đám cảnh sát lao ra, hoa chân múa tay, quơ gậy, nhìn xa hắn cứ tưởng đám công nhân cầu đường vì ăn mặc khác lôi thôi lại còn đeo dây phản quang loằng ngoằng. Hắn, Kẻ đi cuối chốt đoàn chạy chậm và nhát gan phải dùng xe lại, lấy ra 2usd và đang lúc lấy giấy tờ thì nghe 1 tràng "akbdibfoewnfioih nasnhfdkab" Tạm dịch là: khỏi khỏi, tiền đây. Hehe ùh thì tiền nè! Thế là chỉ cần có tiền thôi. Hắn đưa 2 usd và tay cảnh sát cũng chẵng thèm nhìn mặt hắn lấy 1 lần, bỏ tiền vào túi và tiếp tục với xe khác. Hắn cũng nhận ra rằng ở đây chỉ cần tiền là được hết. (Biết thế cho 1 đô cho rồi)



Vậy là hắn lại học thêm được một kiến thức mới trên đất bạn. Và hắn nhớ lại có lần đọc được thông tin rằng khi bị cảnh sát giao thông Cam thổi lại cũng có thể đứng mặc cả cho đến khi nào "thuận mua, vừa bán" thì chung tiền. Hắn và đồng bọn lao như bay trên đường và ghé lại một điểm dừng chân ven đường có tấm bảng ghi bên dưới là: "cambodian people's party" cứ nghĩ là nó nói nơi dự tiệc của người campuchia. Thế là tấp vào dọn đồ ra đánh chén thôi.

Sau khi ăn no con mắt sáng hơn, cái đầu thông minh hơn, tỉnh hơn thì mới phát hiện đúng nghĩa của nó là: "Đảng nhân dân Campuchia". Hắn chẵng biết nơi này là gì mà treo bảng đấy nữa. Có khi là ủy ban hay một cơ quan ban ngành nào đó. Đằng nào cũng lỡ rồi, chuồn nhanh cho nó "chắc bắp".




Trên đường đi hắn bắt gặp nhiều chiếc xe chở người như thế này. Cũng đúng thôi, xe đò ở đây là hàng hiếm vì hẵn không hề thấy lấy 1 chiếc chạy ngược lại trong suốt quảng đường gần 100km về đường 6. Đất nước này còn nghèo nàn quá, 2 bên đường dường như chỉ có ruộng và ruộng. Hắn định bụng sẽ kiếm lấy một quán cafe ven đường làm lấy một ly để chống lại cơn buồn ngủ đang kéo đến làm đôi mắt hắn dần nhỏ lại. Nhưng sao khó quá không như ở nước của hắn, quán cafe san sát nhau đủ mọi hình thức cho mọi loại túi tiền





Đoàn hắn di chuyển đến Kampongcham thì chuyển từ đường số 7 sang đường 6. Đoạn đường cao tốc nối từ PnômPênh lên Siemriep, đường khá rộng tuy nhiên hơi xấu vì đang có nhiều đoạn trong thời gian thi công. Hy vọng trong thời gian tới sẽ xong.




Cả đoàn dừng lại nạp xăng lần thứ nhất trên đất bạn. Giá xăng là 5 ria/1 lít = 25.000đ việt. (Lúc tại cửa khẩu Xa Mát hắn nhìn thấy nhiều con buôn chở mấy can nhựa loại 20 lít đầy xăng qua biên giới. Chắc cũng cả 100 lít xăng chạy qua biên giới 1 lần, chỉ lời 3.000/lit thôi cũng đủ rồi. Nếu thế thì thu nhập của dân buôn trong ngày có khi còn cao hơn tiền lương của hắn trong 1 tuần quá. Hắn nghĩ thầm, biết đâu sau này thất nghiệp thì qua đây buôn xăng có khi lại sống khỏe")

Âu thì cũng vì do nghèo khổ, ít học hành, rồi khoảng cách kinh tế các thành phố làm cho người dân nơi này không có việc để kiếm sống. Chứ chẵng ai muốn đi làm cái nghề mua đi, bán lại trái pháp luật như vậy cả. Nhìn mà đau lòng làm sao. Thôi thì mội người mỗi việc, đến hắn cũng có hơn gì người đâu mà khóc với than cho số phận của kẻ khác.




Lại nói đến cái việc kể chuyện thì phải nêu cái cung đường tổng thể trước. Hắn mới nói thế này. "Hắn đưa lên lịch trình tìm bạn chẵng qua là để quảng cáo cho nó "sôm" với người ta. Hòng câu dụ người này người kia chứ có làm theo nó được lúc nào đâu". Hắn học văn cũng được điểm 5, điểm 6 thế là ngồi nặn ra dược cái chương trình đẹp lắm. Nào là ngày thứ nhất đi Pnômphenh, ngày thứ 2 đi Siemriep, đến ngày thứ 3 thì đi cửa khẩu mua sắm hàng hóa, rồi ngày thứ 4 thì quay về PP ăn chơi đập phá. Đến ngày cuối thì quay về Việt Nam.


Ấy thế mà khi tụi hắn qua tới biên giới kéo nhau ăn uống xong thì mới bàn nhau thôi đi cái ở xa trước rồi qua về cái gần sau. Thế là 12 tên vượt biên nổi hứng kéo nhau chạy thẳng đi SR luôn mới chết. Để rồi cái hậu quả cũng không nhỏ chút nào.


Hắn lại nhanh chóng lên đường với mục tiêu đưa bầy đoàn của hắn tới được Siemrep trong đêm. Khoảng cách lúc này là 206km đồng hồ lúc này cũng là 5g10 phút. Đồng bọn của hắn tới được Kampong Thom thì trời cũng vừa tối. Kiểm lại quân số thì hắn phát hiện ra thiếu 4 người trong đoàn. Sau 1 phút điện thoại hắn nhận được thông báo ngắn gọn: Anh cho tụi em khám phá đường mới đi tắt lên nhanh hơn được 10km nhé! GPS của em báo đường này ngắn và mới lắm! Hắn chuẩn y ngay. rồi tiếp tục chạy về hướng Semriep dược 10km thì nhận được hung tin. Con đường mới trong GPS nếu ra rất đẹp và đúng như thế nhưng chỉ chạy được vài km thì đường nhỏ dần, xấu dần, lầy lội dần và xe tên kia đã trả giá bằng 1 cú ngã khiến người và xe bùn đất.
Đây là kết quả của việc luôn luôn khám phá cái mới.



Hắn lại phải dừng lại và chờ cho những kẻ ham hố bắt kịp đoàn trở lại. Trong cái màn đêm đen tối, với khung cảnh tỉnh lặng của con đường cao tốc và những căn nhà không có điện sinh hoạt bên đường. Những chiếc xe khách cứ lao đi vun vút để lại đằng sau từng cơn lốc phang tới tấp vào mặt.




Hắn chợt nhớ nhà kinh khủng, nhớ ánh đèn điện Việt Nam, nhớ gốc mai, cành đào ngày tết mà hắn rứt áo ra đi để lại đám chiến hữu say xưa bên bàn nhậu. Hắn thấy nhớ sao cái ồn ào của ngày tết, thấy mình thèm bánh chưng quá. Tết này hắn đã được miếng bánh nào vào bụng đâu. Năm nào cũng thế tiêu chí hắn đặt ra là vừa luộc, vừa rán, vừa chiên cứ ăn hết 3 cái là thôi. Rồi hắn nhắm mắt và ước to có bánh chưng để ăn. Ông bụt Campuchia dường như cũng hiểu được đôi chút tiếng việt nên cũng đã hiện ra trong hình thể một tên bợm nhậu trong đoàn rồi nói:
- Có bánh tét được không ha?
- ôi dào! Đói thế này tít còn ăn chứ nói gì đến tét.



Ông bụt của hắn có mỗi một cái bánh, mà có tới 12 người đòi chia phần với hắn, lúc này hắn chỉ muốn ước thêm điều ước nữa: Xin hãy cho 11 người kia biến mất. Nhưng lần này thì không thành hiện thực rồi. Hắn tính ước thử lại thêm một lần nữa nhưng không kịp rồi, nếu hắn ước xong diều ước thứ 3 thì đến cái là chuối cũng không còn. Vậy là đành lòng chịu cảnh chia 12 người một đòn bánh tét. Dù sao có còn hơn không, ít còn hơn là nhịn đói.
Rồi thượng đế cũng nghe lới hắn khẩn cầu, cử một bà bán chân gà nướng, hột vịt lộn, thịt nướng tới cho hắn và đồng bọn. 


Nhưng thượng đế đã nhầm, người nhầm khi cử xuống cho con một người giúp đỡ nhưng lại cho nhầm một người không biết ngoại ngữ. Để rồi thêm lần nữa hắn và bè lũ phượt của hắn lại khoa tay mua chân liên hồi thì mới có được cái ăn.



Trong cái đói cồn cào, cái vắng lặng của đường quê, hương thơm của thịt và cánh gà, lòng hắn lại ao ước có vài lon bia. Điều ước lại được thực hiện khi hắn lại có hẳn 3 lon Con Voi. Thế là đời hắn qua may mắn khi lang thang trong ngày mùng 3 tết trên người chỉ có bộ quần áo, ấy thế mà vẫn có tiệc với nào thịt, nào bánh, nào bia.



Hắn hí hửng lắm, vui lắm, hắn cử nghĩ rằng đời hắn như thế là sướng rồi, đi lang bạt mà cần gì có nấy. Thèm có tí bia ngày tết mà còn có thì sướng gì bằng chứ! Nhưng hắn có ngờ đâu đó cũng là bữa trước thủ thách dành cho hắn. Hắn nào có biết điều gì đang chờ đợi hắn. Ngay đó thôi chỉ vài chục phút nữa thôi hắn phải lăn lộn, phải bò lê, bò lết...

Rồi nó cũng tới với hắn khi hắn cùng đồng bọn tiếp túc nước rút về SR ngay lúc mới chỉ đi được 10km. Một ổ Heo to vật vã nằm giữa đường thế là 3 chiếc xe lao thẳng vào miệng ổ heo. Rầm rầm, đồ đạc văng tung tóe ra mặt đường. Có xe loạng choạng muốn lao vào lề đường. Hắn đạp phanh gấp mặt tái xanh vì sợ. Sau khi nhặt hết tất cả thì phát hiện ra 1 chiếc xe cả 2 lốp không còn một tí hơi nào. Vậy là hắn phải lôi hết đồ nghề và thi triển tài nghệ vá lốp tuyệt đỉnh mà hắn học mót được.


Sau khi kiểm tra lốp trước hắn phát hiện săm xe bị dập xuống cạnh đường rách hai đường dài 2cm gần nhau. Phải thay thôi nhưng khi nhìn lại lốp xe là loại 2.25 trong khi xăm xe của đoàn chỉ toàn loại 2.75 không thể thay vào được đành lòng vá luôn. Liều ăn nhiều mà.



Tiếp tục đến lốp sau cũng thế thôi thì vá luôn cho nó nhanh, tháo bánh ra còn lâu hơn nữa. Hắn và gã đồng hành ra sức nạy lốp bánh mâm xe đến buốt cả tay thì mới bỏ được cái săm xe vào trong. Hắn thầm nghĩ: Đúng là bánh mâm có khác. Hăn đi học lỏm thì cũng chỉ học đến bánh tăm là cao cấp lắm rồi. Nào ngờ dính ngay cái bánh mâm đúng rỏ khổ.
Sau một tiếng rưởi đồng hồ vật lộn với 2 cái bánh xe cuối cùng rồi cũng xong hết mọi việc. Lúc này hắn mới chợt nhớ ra là nguy cơ hết xăng sẽ xảy ra với đoàn. Vì thời gian lúc này đã là 10g30 các cây xăng cũng không còn hoạt động.Thế là toi hắn rồi, đêm nay ngủ ở đâu đây khi mà xăng không còn, nhà không có, chăn màn, lều chỏng cũng không, Đồng bọn của hắn phát hiện ra một cây xăng ven đường, một tia hy vong mong manh và le lói. Bọn hắn cứ thế mà ra sức gọi, gọi mãi gọi cho đến lúc người ở trong cây xăng tắt đèn đi ngủ mà không thèm bán cho bọn nó. Một lần nữa hy vọng lại bị dập tắt.



Hắn cùng đồng bọn lại chạy đi trong hy vọng và hy vọng, Lúc này chiếc xe lại trở chứng xẹp lốp, cả bọn lắc đầu ngao ngán nhìn đồng hồ. Vậy là 10g rồi làm sao đây? Cả bọn bắt đầu hoang mang khi nhìn đâu cũng chỉ nhìn thấy ruộng và ruộng, trời tối đen như mực. Đang đứng bàn mưu tính kế thì có một chiếc xe khách chạy qua. cả bọn cũng lôi được nó dừng lại rồi năn nỉ bác tài giúp cho. Thế rồi gã tài xế cũng đồng ý với giá 10$ về SR. Còn lại những kẻ lang thang này không biết phải làm sao. Thôi thì đằng nào cũng ngủ đường, cứ chạy, chạy đến khi nào hết xăng thì nghĩ.
Rồi may mắn cũng mĩm cười với hắn khi phát hiện bên đường một cái quán be bé có bán rất nhiều xăng lẻ và có người còn thức. Bên cạnh có cái giường & 4 người đàn ông đang ngồi uống rượu. Hắn vứt xe đá chống bỏ mặc đó cho đồng bọn muốn đổ bao nhiêu thì đổ. Hắn lân la lại gần 4 tay bơm nhậu đang ngồi. Họi hỏi hắn bằng tiếng Cam hẳn chỉ có thể lắc đầu và nói bằng tiếng việt. Một người có vẻ lớn tuổi nhất hỏi bằng thứ tiếng lơ lớ là hắn có phải người Việt Nam không? Hắn trả lời như một phản xa: "Việt nam - Hồ Chí Minh". Thì gã kia nói to "Bộ đội, bộ đội".Hắn chẵng hiểu là ý gì nhưng với hắn đó là tín hiệu vui để có thể ké được vài ly rượu. Hắn vớ lấy cái cốc uống rượu và tu hết nữa ly cối cười một cách mãn nguyện. Với hắn lúc này rượu như là thuốc vậy, làm cho cơ thể ấm áp lên một cách lạ thường. Thế là hắn và gã Lơ lớ nói chuyện được vài câu. Mà câu chuyện hắn nói và biết thì cũng bằng tiếng cam mới máu, nào là "sếch đum, cao boi quyck ky" (Hắn chỉ biết được mấy từ này trong 1 lần công tác và đi nhậu với mấy đồng chí cam. nghĩa của các từ đó hắn sẽ giải thích sau)



Cuối cùng thì 12g30 sáng hắn và đồng bọn cũng về tới SR. Bụng hắn đang keo réo om sòm, năn nỉ hẳn cho nó cái gì vào bụng, từ tối tới giờ hắn chưa cho nó được một miếng cho tử tế. Trên đường vào SR hắn "tia" được một quán bê thui ven đường còn mở cửa.


Nhưng cứ về khách sạn trước rồi tính. Sau màn tắm rửa việc đầu tiên đồng bọn và hắn nghỉ tối đó là kiếm cái gì nhét vào bụng. Cả bọn lại xuống đường.


Quán ăn này giá cả cũng không đến nổi mắc như hắn nghĩ. Bia bọt cũng bình thường. Đặc biết có món bò chấm với mắm nên gì gì đó rất ngon. (chắc chắn là không phải mắm bù hóc rồi) Cả bọn nhanh chóng nạp lương thực vào bụng sau chương trình ăn no cả bọn lại kéo nhau dạo lòng vòng phố Tây và trở về khách sạn vào lúc 3g30 sáng. Kết thúc một ngày mùng 3 tết chạy xe bạt mạng ngoài đường và xém chút ngủ ngoài đường.

MUỐN BIẾT CÂU CHUYỆN THẾ NÀO XIN XEM HỒI SAU SẼ RÕ....Phần 2

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét